Trải qua 40 năm thăng trầm, hương vị phở hoa không chỉ làm phong phú thêm ẩm thực Sài Gòn mà còn nuôi dưỡng bao thế hệ ở lại thành phố. Sở dĩ quán Hoa thực sự không có nhiều nơi bán phở, nhưng hương vị đậm chất miền nam. — Nếu lần đầu đến với nhà hàng này, bạn sẽ không khỏi ngạc nhiên vì nó đã được cải tạo lại theo hướng hiện đại và không hề gian như những nhà hàng cũ khác. Không gian quán rộng rãi được trang bị bàn ghế inox đầy đủ tiện nghi, bếp mở ngay cửa ra vào giúp thực khách có thể quan sát rõ ràng quy trình chế biến mang lại cảm giác ấm cúng, thoải mái. -Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa tô phở Sài Gòn và tô phở Hà Nội có lẽ là đĩa rơm hay đĩa sống. Ngoài ngò gai, húng quế là hai loại rau ăn kèm với tô phở, ở miền Nam còn được cho thêm húng quế, ngò gai, hành lá và một số loại rau thơm khác. Ai thích món gì thì cho vào bát. Nếu không có một chút tương ớt đỏ, tương đen chấm chanh và ớt hiểm thì một tô phở Sài Gòn không trọn vẹn. Theo thị hiếu của khách hàng thì có nhiều “xô”. Bún bò, mì gà còn có bánh canh, phở không thịt hay phở bò viên. Nếu không thích món nào đó, bạn có thể gọi một tô thập cẩm với giá 75.000 đồng. Khách cũng có thể gọi thêm một chén nước béo ngậy với trứng và chút hành lá cho đúng kiểu – Quán phở Hoa ở Sài Gòn. Video: Phong Vinh
Hương vị độc đáo của phở Hòa còn phải kể đến độ ngọt và dai của những viên bò đặt trong tô phở. Ngọt nhưng không ngấy. Nhiều người sành ăn có thể nhận ra rằng nó có vị ngọt hơn nhưng bột ngọt thì không, so với bát phở Bắc Âu thì nước dùng của nó có màu đục hơn. Nhiều du khách nước ngoài học hỏi điều này từ các sách hướng dẫn du lịch. Hiện tại nó được đánh giá cao hơn so với những nơi khác ở điểm chung.
Một tô phở Hoa lớn, có bún, thịt và nước. Ảnh “hài lòng”: Phong Vinh.
Người Sài Gòn ăn phở cũng “tốn thời gian” vì phải thêm nhiều loại rau và gia vị. Không phải vì “lòng tham”, mà vì thực chất của phong lưu miền Nam ảnh hưởng đến cô ở một mức độ nào đó.
Nói với tôi, người phụ nữ trong bếp chung, đối với Phở hay Bắc cũng vậy. “Mỗi người có khẩu vị khác nhau nên không thể ép ai đó ăn hoài được. Quán Sài Gòn này mới biết cách đây mấy chục năm. Chín người đến ăn thì chín người về. Sau đó cô cười và quay lại với Khói Sương. – – Chẳng hiểu sao, cách nói chuyện thẳng thắn của bà lão này khiến tôi hiểu tại sao người ta hay nói một đằng, tô phở kia là “của riêng” đối với người Sài Gòn.
Di Vy